CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sưởi Ấm Trái Tim Anh


Phan_6

Nam Cung Phong cười: “Các người đừng cám ơn tôi, hai anh nên cảm ơn Tâm Nguyệt kìa, nếu như không phải cô ấy nhất quyết muốn đổi thời gian khám định kì từ một tháng thành một tuần một lần, nhiều lần nhắc nhở tôi phải chú ý đến chuyển biến của tế bào trong người Cổ Trạch Dao, tôi nghĩ tôi sẽ không phát hiện tế bào của bà Cao có biến đổi sớm như vậy đâu. Cho nên người các anh phải cám ơn là cô ấy.”

Cổ Trạch Sâm nắm chặt tay Lâm Tâm Nguyêt, trong mắt tràn đầy thâm tình và cảm tạ, sự im lặng đánh bại mọi âm thanh.

Thấy tình cảm nồng nàn giữa Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, đáy mắt Nam Cung Phong chợt lóe bi thương, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ thoải mái.

Ai kêu mình thích người con gái đã có người trong lòng làm chi.

Lâm Tâm Nguyệt không nhìn thấy Nam Cung Phong khổ sở, cho dù có thấy cô cũng không thể nói gì ngoài xin lỗi.

Ở lại nói chuyện về bệnh tình của Cổ Trạch Dao một hồi, Lâm Tâm Nguyệt và nhóm người Cao Ngạn Bác cùng đi thăm Cổ Trạch Dao, thấy nụ cười kiên cường của Cổ Trạch Dao, trong đầu bọn họ đều xuất hiện một câu: May mắn chỉ là giai đoạn đầu, cô ấy vẫn còn ở bên cạnh chúng ta.

Ra khỏi bệnh viện đến bãi đậu xe, Lâm Tâm Nguyệt ôm Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, trong khoảng thời gian này cô không yên lòng, luôn lo lắng, sợ hãi những tình tiết mà cô không biết ở trong phim, cô sợ Cổ Trạch Dao sẽ giống như trong phim, đủ loại cảm xúc đè ép khiến Lâm Tâm Nguyệt không thở nổi. Khi biết tin Cổ Trạch Dao có thể bình phục khỏe mạnh lại, cả người Lâm Tâm Nguyệt mới thả lỏng xuống, đồng thời cảm xúc bị đè nén bấy lâu cũng vỡ òa.

Cổ Trạch Sâm tưởng Lâm Tâm Nguyệt vì chuyện của chị hai mà sợ hãi, không thể làm gì khác ngoài ôm chặt cô hơn, để cho cô tha hồ khóc, thật ra làm sao anh không có lo lắng chứ, chị hai bị bệnh nhiều năm, khó khăn lắm mới có thể bình phục, lại phát hiện mắc bệnh ung thư, chị hai là người lương thiện như vậy. Tại sao cứ bắt chị chịu nhiều cực khổ, may mắn có cô ở bên cạnh anh, cám ơn em Tâm Nguyệt.

Chương 23: Ngã Bệnh

 

Sau một hồi ngồi trong xe Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc, dần tỉnh táo lại nhìn ra bóng đêm đen thùi ngoài cửa xe, đường phố xa lạ, bấy giờ cô mới phát hiện đây không phải là đường về nhà cô.

Lâm Tâm Nguyệt mở miệng hỏi Cổ Trạch Sâm: “Sâm đây không phải là đường về nhà em, anh muốn đưa em đi vậy?”

“Một lát nữa em sẽ biết, em vừa mới khóc xong, hiện tại nhắm mắt lại để mắt em nghỉ ngơi chút đi, nếu không ngày mai mắt sẽ sưng như hạt dẻ đó. Chờ tới nơi anh sẽ gọi em dậy.” Cổ Trạch Sâm quan tâm và săn sóc khiến Lâm Tâm Nguyệt thấy rất hạnh phúc, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Khoảng chừng một giờ sau, Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng xe tắt máy, cô mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi Cổ Trạch Sâm.

“Tới rồi à?”

“Tới rồi.” Cổ Trạch Sâm vừa trả lời cô vừa giúp cô tháo dây an toàn.

“Mau xuống xe.” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, đỡ Lâm Tâm Nguyệt xuống xe, còn cẩn thận phủ thêm áo khoác lên người cô.

“Ban đêm ở chỗ này rất lạnh, phủ thêm áo sẽ tốt hơn.”

"Cảm ơn "

Nghe tiếng sóng biển cách đó không xa, lúc này Lâm Tâm Nguyệt mới biết Cổ Trạch Sâm đưa cô tới bãi biển.

Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt đi dạo trên bãi cát.

Hai người bước song song trên bãi cát, Lâm Tâm Nguyệt không hiểu tại sao Cổ Trạch Sâm lại đưa cô tới bãi biển làm gì.

Biết Lâm Tâm Nguyệt còn nghi ngờ, Cổ Trạch Sâm mới mở miệng giải thích: “Trước kia, mỗi khi gặp chuyện không vui, anh đều tìm một chỗ nào đó ngồi chờ mặt mời mọc, nhìn ánh nắng chậm rãi bao phủ khắp mọi nơi, xua tan đi bóng tối, nhìn mặt nước phản xạ ánh sáng loang loáng của mặt trời, liền cảm thấy trên đời này không có chuyện gì có thể gây khó khăn cho mình hết.”

Ánh mắt thâm trầm của Cổ Trạch Sâm nhìn đường biển nằm ngang.

“Xin lỗi, chuyện của chị Dao, anh lo lắng và khó chịu hơn cả em, trái lại còn để anh phải an ủi em.” Cô không xứng làm bạn gái của người ta mà, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào ngực: “Đồ ngốc, em và chị hai đều là người quan trọng nhất trong đời anh, chị hai có chuyện, anh khó chịu, em đau lòng, anh cũng khó chịu. Cho nên sau này, nếu có chuyện gì thì phải nói cho anh biết liền, không được giấu trong lòng, biết không?”

Bạn gái mình kiên cường bao nhiêu, anh là người hiểu rõ nhất, lần này Lâm Tâm Nguyệt khóc thật sự làm anh rất lo.

“Ừm.”

Lâm Tâm Nguyệt tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, cảm thấy bản thân mình thật may mắn, hạnh phúc khi có được người đàn ông đáng tin cậy, biết săn soc như thế làm bạn trai.

——————--- -----———— ngăn cách ————--- ---——— ————————

Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt thức trắng đêm ngồi hứng gió biển để ngắm cảnh mặt trời mọc tráng lệ với Cổ Trạch Sâm, rốt cục đã hoa lệ ngã bệnh.

Lâm Tâm Nguyệt mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường, tay chân mỏi nhừ, toàn thân không còn một chút sức lực nào hết, cô dùng tay chống xuống giường cố gắng ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương làm bản thân tỉnh táo một chút.

Tại sao cô lại ở trong nhà? Cô nhớ sáng nay vừa ngắm mặt trời mọc với Sâm xong thì cảm thấy hơi say xe, rất khó chịu, sau đó mơ mơ màng màng bị Sâm đưa về nhà, kế đó thì…

Đột nhiên trong đầu Lâm Tâm Nguyệt hiện lên hình ảnh Cổ Trạch Sâm bế cô bằng kiểu bế công chúa.

Không biết có phải là thật không nữa.

Tuy rằng được Cổ Trạch Sâm bế kiểu công chúa là một chuyện rất vui vẻ, nhưng bị người ta thấy thì đó là chuyện rất mất mặt, đặc biệt là trong nhà cô còn có cô em họ nhiều chuyện, cô nhất định sẽ bị cười chết.

Oaoa… Một đời anh minh của cô!

Lâm Tâm Nguyệt đang còn tự bi thương tự oán hận thì cửa phòng bị mở, Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo đi vào.

Thấy Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại, anh rất vui mừng: “Tỉnh rồi à.”

Cổ Trạch Sâm buông chén cháo xuống, dùng tay sờ lên trán Lâm Tâm Nguyệt, cảm thấy chưa yên tâm lắm liền dùng trán cụng nhẹ vào trán Lâm Tâm Nguyệt.

“Ừ, hạ sốt rồi.”

Lâm Tâm Nguyệt bị khuôn mặt đẹp trai kề sát dọa giật mình, cô có chút kinh ngạc khi thấy Cổ Trạch Sâm trong nhà mình.

“Sâm, tại sao anh lại ở trong nhà em.”

“Lúc anh đưa em về chẳng thấy ai ở nhà hết, em lại đang bị ốm, anh sợ không có ai chăm sóc em nên ở lại. Được rồi, mau ăn cháo lát nữa phải uống thuốc rồi.” Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo lên, múc một muỗng thổi thổi, đang muốn đút cho Lâm Tâm Nguyệt.

Lâm Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Sâm, em có thể tự ăn.” Đang muốn lấy chén cháo lại bị Cổ Trạch Sâm né tránh.

“Bệnh nhân nên ngoan ngoãn đi.”

Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm múc từng muỗng cháo thổi nguội rồi cẩn thận đút cho cô ăn.

Phụ nữ là động vật cảm tính, đặc biệt là phụ nữ ngã bệnh càng dễ dàng bị xúc động hơn. Đối mặt với sự chăm sóc chu đáo của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt đã cảm động đến không còn biết trời trăng gì nữa.

Ăn cháo, uống thuốc xong xuôi, Cổ Trạch Sâm bắt buộc Lâm Tâm Nguyệt ngủ một chút.

Thấy Lâm Tâm Nguyệt nằm xuống, Cổ Trạch Sâm giúp cô đắp chăn, rồi hôn nhẹ lên trán cô.

“Ngủ chút đi.”

“Vậy còn anh?”

“Yên tâm, anh sẽ ở đây với em, bảo đảm khi em tỉnh dậy sẽ thấy anh mà.”

Cổ Trạch Sâm tựa vào mép giường, nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, thấy Cô tiến vào mộng đẹp mà tay cô vẫn nắm lấy tay anh, miệng lộ nụ cười ngọt ngào, đôi mắt linh động khép lại.

Cả ngày hôm nay, Lâm Đinh Đinh đi theo Cao Ngạn Bác, trợ giúp anh điều tra vụ án người mẫu Thi Kỳ bị người ta quấy rầy, vừa về nhà liền phát hiện một đôi giày nam và áo khoác lạ hoắc trên ghế sô pha.

Thầm nghĩ có lẽ chị mình dẫn bạn trai về nhà, muốn vào phòng hù chị một cái.

Nhưng cô không ngờ mở cửa phòng liền nhìn thấy một người đàn ông đang ôm Lâm Tâm Nguyệt ‘quần áo xốc xếch’ ngủ ở trên giường.

Lúc này, Lâm Đinh Đinh làm một phản ứng rất bình thường chính là thét chói tai.

“A….”

Cổ Trạch Sâm vốn không có ngủ, vừa nghe tiếng kêu liền lập tức mở mắt, anh nhìn về phía cô gái xinh đẹp đứng trước cửa phòng dùng tay run rẩy chỉ vào anh.

Cổ Trạch Sâm biết cô bé này chính là cô em gái mà Lâm Tâm Nguyệt từng nhắc tới, anh nhìn sang thấy Lâm Tâm Nguyệt không có bị đánh thức liền ra hiệu bảo Lâm Đinh Đinh đi ra ngoài nói chuyện.

Lâm Đinh Đinh nhìn thấy rõ diện mạo của Cổ Trạch Sâm mới nhớ ra đây là người ấy của chị mình.

Đối mặt với vẻ mặt ái muội của bà tám Lâm Đinh Đinh, cuối cùng anh đành đem mọi chuyện giải thích rõ ràng.

Nhưng Lâm Đinh Đinh không có ý định buông tha anh dễ dàng như vậy: “Anh nói anh là bạn trai của chị tôi, chị ấy ngã bệnh, anh ở lại chăm sóc, thế tại sao anh lại nằm chung trên giường với chị ấy?”

“Bởi vì Tâm Nguyệt nắm tay tôi, tôi không đi được nên mới nằm xuống cùng cô ấy.”

“Còn chuyện quần áo xốc xếch.”

“Bị chị cô nắm, có chút nhăn thôi.”

Cổ Trạch Sâm bị Lâm Đinh Đinh tra khảo hơn một tiếng, cuối cùng mới hiểu tại sao mỗi lần Lâm Tâm Nguyệt nhắc tới Lâm Đinh Đinh đều mang nét mặt bất đắc dĩ.

Khi Lâm Tâm Nguyệt tỉnh dậy, bước đến phòng khách liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cổ Trạch Sâm và nụ cười mờ ám của Lâm Đinh Đinh, não cô ngừng hoạt đông trong vài giây.

“Có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Cổ Trạch Sâm liền đi tới đỡ lấy Lâm Tâm Nguyệt, để cô ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu giải thích mọi chuyện.

Nghe Cổ Trạch Sâm nói xong, Lâm Tâm Nguyệt im lặng liếc qua hai người: “Nói vậy thì hai người quen nhau rồi à?”

“Quen một chút, anh Sâm rất tốt!”

“Anh Sâm?”

Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt hỏi {Không phải chứ? Lam sao mà anh mua chuộc được em gái em nhanh như vậy}

{Cũng phải xem cô ấy là em gái của ai} Ý là bởi vì cô ấy là em gái của cô, nên anh mới mua chuộc.

Lâm Tâm Nguyệt cười rất xán lạn, tỏ vẻ rất hài lòng.

Sau khi Cổ Trạch Sâm rời đi, Lâm Tâm Nguyệt mượn cớ bị bệnh muốn nghỉ ngơi mới thoát khỏi bà tám Lâm Đinh Đinh.

Chương 24: Kết Thúc Vụ Án (1)

 

Sáng sớm, Lâm Tâm Nguyệt ra cửa chuẩn bị đi làm thì tháy bạn trai đứng dựa vào xe đang chờ cô, làm cô không nhịn được nhớ tới chuyện ngày hôm qua hai người cùng ngủ chung một giường, tuy rằng từ lúc quen nhau với Cổ Trạch Sâm tới nay chuyện ôm hôn, nắm tay bình thường như cơm bữa, nhưng ngủ chung một giường thì là lần đầu tiên, hơn nữa chính mình là người nắm chặt tay không cho anh đi, quan trọng nhất còn bị Đinh Đinh bắt quả tang, đột nhiên Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất áp lực.

Mặc dù trong lòng như ai điếu nhưng mặt ngoài Lâm Tâm Nguyệt vẫn giữ bình tĩnh, ung dung đi tới trước mặt Cổ Trạch Sâm.

“Sao hôm nay anh đến sớm vậy?”

“Vì anh vội vàng đưa bữa sáng tình yêu tới cho cô bạn gái mơ hồ, không khiến người ta bớt lo của anh.” Cổ Trạch Sâm vừa trêu ghẹo vừa lấy một phần bữa sáng từ trong xe ra: “Cháo hành nấu gừng vừa mới ra lò, cùng với một ly sữa ấm đây!”

Thấy Cổ Trạch Sâm cố gắng biểu diễn, ánh mắt có chút nhu hòa nhìn chằm chằm mình, đáy lòng Lâm Tâm Nguyệt giống như có dòng nước ấm rót vào.

“Như vậy em không cần phải khách sáo, nhận hết vậy.” Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói có chút nghịch ngợm.

“Có phải hay không cảm thấy bạn trai của em là người rất là tốt?”

“Phải rồi, anh rất là tốt, nhưng em giỏi hơn, biết anh là người đàn ông tốt hiếm có, liền nhanh chóng tóm lấy trái tim từ sớm.” Lúc Lâm Tâm Nguyệt khen ngợi Cổ Trạch Sâm cũng không quên ca tụng bản thân.

Cổ Trạch Sâm nhíu mày, vẻ mặt ‘anh hết cách với em rồi’, đối với thái độ mèo khen mèo dài đuôi của Lâm Tâm Nguyệt anh hoàn toàn im lặng rồi.

Về đến bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt liền thấy ánh mắt lóe sáng nhiều chuyện của nhân viên của bộ.

“Thực sự là khiến người ta hâm mộ, lại là bữa sáng tình yêu, còn được đặc biệt đưa đón nữa nha.” Người hâm mộ A.

“Còn đích thân đưa tới cửa bộ pháp chứng nữa cơ.” >”<

“Còn nữa nè, hôm qua tôi nghe nói bác sĩ Cổ còn xin nghỉ để ở nhà chăm sóc cho cô nữa.” Giọng điệu không nghiêm túc của người B.

“Được rồi, được rồi, nói giỡn đủ rồi thì mau đi làm việc đi.” Quả nhiên là sếp lên tiếng thì không giống, Cao Ngạn Bác vừa mở miệng, mọi người liền giải tán đi làm việc.

“Sao rồi, thân thể khỏe rồi chứ?” Cao Ngạn Bác đuổi đám người nhiều chuyện đi xong liền hỏi thăm.

“Có tình yêu của bác sĩ Cổ chăm sóc làm sao có chuyện gì được.” Mạc Thục Viện khẽ vỗ vai Lâm Tâm Nguyệt một cái, cười nói.

“Có phải chị Yvonne cũng muốn chế giễu em đúng không?”

Mạc Thục Viện nhún nhún vai, vẻ mặt rất là vô tội.

“Được rồi, không có chuyện gì thì đi làm việc đi.”

Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều rất quan tâm tới tình trạng thân thể của Cổ Trạch Dao, may là căn bệnh ung thư đã được khống chế, cũng không có để lại di chứng gì cho Cổ Trạch Dao, nhưng Lâm Tâm Nguyệt cũng không có chân chính thả lỏng, bởi vì cô biết nguyên nhân chính khiến Cổ Trạch Dao chết là do thuốc gia truyền của nữ lao công gọi là chị Ngọc.

Lâm Tâm Nguyệt quan sát chị Ngọc mấy ngày, thấy chị ta thật sự rất quan tâm, chăm sóc cho Cổ Trạch Dao. Cô cũng nói chuyện với chị Ngọc, nhấn mạnh đạo lí ‘thuốc không thể dừng bậy’ với chị ta rất nhiều lần. Đồng thời cũng bảo Nam Cung Phong chú ý một chút, đừng để cho Cổ Trạch Dao ăn đồ lung tung.

Nhưng Lâm Tâm Nguyệt không biết rằng có nhiều chuyện đã lường trước đều có thể tránh được.

Sắp xếp xong chuyện của Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu xử lí vụ án trên tay, còn Lâm Đinh Đinh vì có trí nhớ tốt và suy đoán nhạy bén đã được Cao Ngạn Bác thu nhận về đội.

Lâm Tâm Nguyệt biết Đàm Vĩ Thăng đã tỉnh lại, Lương Tiểu Nhu chuẩn bị lấy khẩu cung của hắn.

“Madam, không ngại cho chúng tôi nghe một chút chứ?” Lâm Tâm Nguyệt đến bệnh viện, chặn đường Lương Tiểu Nhu và Thẩm Hùng đang chuẩn bị vào phòng bệnh Đàm Vĩ Thăng lấy lời khai.

"Tuỳ ý" Mặc dù Lương Tiểu Nhu không hiểu tại sao Lâm Tâm Nguyệt lại có hứng thú tới nghe Đàm Vĩ Thăng cung cấp lời khai, nhưng cô vẫn đồng ý.

Cổ Trạch Sâm không biết bạn gái mình tại sao lại đến đây nhưng anh tin Lâm Tâm Nguyệt không phải là người thích làm chuyện vô nghĩa, vì vậy cùng mọi người chào hỏi xong liền rời đi.

Trong quá trình lấy lời khai, Lâm Tâm Nguyệt cứ nhìn chòng chọc vào Đàm Vĩ Thăng, cái gì cũng không nói. Đàm Vĩ Thăng bị ánh mắt sắc bén của cô nhìn chăm chú như vậy hơi chột dạ.

Nghe xong khẩu cung, Lâm Tâm Nguyệt đi ra ngoài liền quăng cho Lương Tiểu Nhu một câu: “Từ đầu tới đuôi, Đàm Vĩ Thăng đều nói dối.”

Thẩm Hùng trợn to hai mắt nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Không phải cô nói đùa chứ?”

“Ý của cô là sao?” Lương Tiểu Nhu nghiêm túc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, hi vọng cô cho mình một lời giải thích.

“Tôi chỉ có thể nói cho cô là do vi biểu tình của Đàm Vĩ Thăng nói cho tôi biết.” Câu này là cô nói thật, đây là kết luận từ việc quan sát vi biểu tình của Đàm Vĩ Thăng, nhưng cô biết cái này không thể coi là chứng cứ buộc tội hắn, cô chỉ có thể nêu ra gợi ý, nói xong Lâm Tâm Nguyệt rời đi.

Lương Tiểu Nhu nhìn đăm đăm bóng lưng Lâm Tâm Nguyệt có chút suy nghĩ.

Khi Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu dựng lại vụ án thì cô mới thật sự tin tưởng lời nói của Lâm Tâm Nguyệt.

Lương Tiểu Nhu dẫn Đàm Vĩ Thăng về nhà hắn, bắt đầu phân tích vụ án, nhưng không tìm ra dấu vết của kim cương, không có chứng cứ khởi tố, may mắn Cao Ngạn Bác và Lâm Tâm Nguyệt chạy tới đúng lúc, cuối cùng Đàm Vĩ Thăng cũng chịu nói ra sự thật.

Sau khi Đàm Vĩ Thăng được đưa đi, Lương Tiểu Nhu không nhịn được hiếu kỳ hỏi Lâm Tâm Nguyệt: “Vì sao lúc ở trong bệnh viện cô biết Đàm Vĩ Thăng nói dối.”

“Tôi dựa vào vi biểu tình của Đàm Vĩ Thông mới biết thôi.”

"Vi biểu tình?"

“Vi biểu tình là một loại tâm lý học, là biểu cảm phản ứng theo bản năng, nó chỉ duy trì trong thời gian ngắn, khi các cô lấy lời khai của hắn, hỏi hắn đêm đó đã xảy ra chuyện gì ánh mắt của hắn nhìn qua bên phải, đó là biểu hiện đang suy nghĩ để nói dối trong vi biểu tình, vì nếu như hắn đang hồi tưởng lại thì ánh mắt sẽ hướng về bên trái, đương nhiên biểu hiện của hắn không cùng một loại.

“Thì ra còn có loại học thức này.”

“Đúng rồi, madam…” Lâm Tâm Nguyệt đang định nói gì đó nhưng bị Lương Tiểu Nhu cắt ngang.

“Gọi tôi là Tiểu Nhu đi”

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm liếc nhau, cái này coi như là thừa nhận rồi sao?

“Vậy cô cũng gọi tôi là Tâm Nguyệt đi.”

Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm nhìn hai người phụ nữ hận gặp nhau quá trễ này.

Dưới sự hợp tác giữa pháp chứng, pháp y và cảnh sát sau cùng vụ án diệt môn cũng được kết án, sếp Cao của chúng ta vội vã chạy tới bệnh viện làm bạn bên cạnh bà xã, Lâm Tâm Nguyệt không thể làm gì khác ngoài cam chịu số phận ở lại văn phòng chỉnh sửa báo cáo.

"Cốc, cốc "

Lâm Tâm Nguyệt nghe tiếng gõ cửa gõ ngẩng đầu lên liền thấy bạn trai thân ái đứng đó, cười meo meo nhìn mình.

“Xin lỗi, em quên mất hôm nãy có hẹn với anh!” Lâm Tâm Nguyệt dùng tay ôm trán, một khi làm việc cô liền quên hết thời gian.

“Lúc anh vào đây, mọi người đều về hết rồi, anh liền biết em quên giờ giấc hết rồi.”

“Anh chờ một chút, em sắp xong rồi.” Lâm Tâm Nguyệt vội vàng thu dọn đồ đạc.

“Đừng nóng vội, từ từ thôi, anh ở đây chờ em.”

“Xong rồi, đi thôi.” Lâm Tâm Nguyệt ôm tay Cổ Trạch Sâm kéo anh đi.

“Nhưng mà bữa tối hôm nay do em quyết định.”

“À, vậy em muốn đi đâu.”

“Đến nơi rồi anh sẽ biết.” Lâm Tâm Nguyệt thần bí hề hề nói.

Chương 25: Ấm Áp

 

Dựa theo chỉ dẫn của Lâm Tâm Nguyệt, bọn họ đến một nhà hàng trang trí theo phong cách cổ xưa, cửa vào nhà hàng có dán ảnh các món cay Tứ Xuyên.

Cổ Trạch Sâm thấy nhà hàng mang đậm chất Tứ Xuyên như vậy vô cùng kinh ngạc.

“Trước kia không phải em nói muốn ăn hải sản? Vì sao hôm nay lại dẫn anh đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên.” Mặc dù rất là thắc mắc nhưng hai con ngươi của anh lại tràn đầy vui vẻ.

“Bởi vì em biết anh ăn hải sản sẽ bị dị ứng, nhưng cực kì thích ăn đồ cay, cho nên mới đặc biệt đi hỏi Yvonne, cô ấy nói nhà hàng này rất ngon, em muốn mang anh đi ăn thử cho biết.” Thấy sự vui mừng trong mắt Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt biết hôm nay dẫn anh tới đây là lựa chọn sáng suốt.

“Làm sao em biết được anh bị dị ứng với hải sản và thích ăn cay?” Cổ Trạch Sâm vô cùng hiếu kỳ muốn biết Lâm Tâm Nguyệt lấy tin tức từ đâu.

“Anh quên em có hai vị quân sư chống lưng cho à.” Lâm Tâm Nguyệt cười đắc ý, ngoại trừ thông tin cô biết từ nội dung phim, cô còn đặc biệt đi hỏi Cổ Trạch Dao và Cao Ngạn Bác.

Khóe miệng Cổ Trạch Sâm tao nhã lộ ra nụ cười hạnh phúc, anh biết Lâm Tâm Ngữ quan tâm anh nên mới đi tìm hiểu anh, vì chiều theo ý anh mà không đi ăn hải sản, có người bạn gái tốt như vậy, đó là phúc của anh.

Vào nhà hàng, nhìn tấm thực đơn đều là món cay, Cổ Trạch Sâm lo lắng Lâm Tâm Nguyệt không ăn được, dẫu sao thì không phải ai cũng ăn cay được.

Thấy Cổ Trạch Sâm cau mày, cô liền biết anh nghĩ gì: “Sao? Anh sợ em ăn cay không được à, như vậy thì anh có thể yên tâm, người nhà họ Lâm của em không ai không biết ăn cay hết.” Lâm Tâm Nguyệt hết sức thân mật ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, đắc ý nói.

“Thật sự không sao chứ? Em không cần chiều theo ý anh.”

Tuy Lâm Tâm Nguyệt nói cô biết ăn cay, nhưng anh vẫn rất lo.

“Không tin à? Đợi lát nữa anh sẽ biết.” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi, híp mắt nhìn chằm chằm Cổ Trạch Sâm, giọng nói có chút ấm ức.

Cổ Trạch Sâm mỉm cười nhìn Lâm Tâm Nguyệt có chút trẻ con lại không mất đi ngang bướng, anh không ngờ bạn gái yêu dấu còn có một mặt đáng yêu như vậy.

“Cho chúng tôi một cá om dưa, một bò hầm cách thủy, một thịt sốt cà tím, lại thêm một lòng heo xào tiêu" Cổ Trạch Sâm gọi xong liền đem thực đơn đưa cho nhân viên phục vụ.

“Có cần gọi bia không?”

“Không cần, nước trái cây là được rồi.” Cổ Trạch Sâm biết bạn gái mình không thích uống bia, chu đáo gọi nước trái cây cho cô.

Cổ Trạch Sâm săn sóc như vậy, Lâm Tâm Nguyệt đều nhìn rõ, trong lòng cảm thấy ngọt như ăn mật.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn món ăn hồng hồng đỏ đỏ xanh xanh đầy bàn, đúng là có chút lo lắng cho bao tử mình không biết có chịu nổi hay không, thôi liều luôn.

Lâm Tâm Nguyệt gắp bò hầm cách thủy cho Cổ Trạch Sâm, trong ánh mắt mang theo mong đợi: “Thử một chút xem em có giới thiệu sai không?”

"Ừ, rất ngon, đúng là có mùi vị của Tứ Xuyên, em cũng ăn thử một chút đi.” Cổ Trạch Sâm nở nụ cười hài lòng với Lâm Tâm Nguyệt, còn cố ý gắp một miếng thịt cho Lâm Tâm Nguyệt dùng thử.

Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt, ăn thịt bò, ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào cá om dưa, nhưng lại không có động tới nó.

Cổ Trạch Sâm không nhịn được có chút buồn cười nhìn cô, lắc đầu một cái, gắp một khối cá om dưa, cẩn thận lấy xương cá ra, xác định không còn xương mới đem cá để vào bát của Lâm Tâm Nguyệt.

Lâm Tâm Nguyệt rất vui vẻ hưởng thụ Cổ Trạch Sâm phục vụ.

"Ừ, ăn thật ngon" rất ngọt.

Nhưng mà bên mép truyền tới cảm xúc ấm áp khiến Lâm Tâm Nguyệt trợn tròn hai mắt, mặt đỏ bừng, rất là mắc cỡ.

Cổ Trạch Sâm bị vẻ mặt thỏa mãn, nụ cười ấm áp và đôi môi hoạt động liên tục hấp dẫn, anh chậm rãi xích tới gần cô, hôn lên khóe miệng cô một cái.

“Ừm, đúng là rất ngon.” Trong mắt Cổ Trạch Sâm chợt lóe lên sự giảo hoạt. (Tiểu Ngữ: Hồ li tinh -_- . Bác sĩ Cổ: *Cầm dao mổ* ~ Tiểu Ngữ: Anh… được lắm _.__’’)

Nếu như bọn họ không ở trong phòng ăn riêng, Lâm Tâm Nguyệt nhất định xấu hổ đào cái lỗ đem chính mình chôn luôn.

Bữa cơm này, hai người ăn rất vui rất ngọt ngào, cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, lại biết rõ săn sóc đối phương.

Nhưng khi bọn họ lái xe về, trên đường nhìn thấy Lương Tiểu Nhu có chút men say, lẻ loi một mình. Lâm Tâm Nguyệt không khỏi ôm trán cảm thán, thật không hổ là phim truyền hình tám giờ, quả nhiên là sân khấu của nhân vật chính, ở chỗ nào cũng gặp được.

“Sâm, hình như Tiểu Nhu uống say rồi, nửa đêm nửa hôm Tiểu Nhu đi một mình rất nguy hiểm, chúng ta nên xuống xem một chút đi.” Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu bị người ta trêu ghẹo rất là lo lắng, vả lại cô ấy vừa mới thất tình.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhau đi xuống cầu thang bộ, tay Lâm Tâm Nguyệt vừa mới chạm vào cánh tay Lương Tiểu Nhu, đang muốn mở miệng đã bị Lương Tiểu Nhu hất ra, Lâm Tâm Nguyệt hụt chân, thoáng chốc đứng không vững, kế đó ngã xuống.

"A. . ." Xong rồi!

"Tâm Nguyệt" Thấy Lâm Tâm Nguyệt sắp ngã xuống, Cổ Trạch Sâm khẩn trương nhanh chân bước tới, vội vã đỡ cô, đem cô ôm chặt vào trong ngực.

"Không có sao chứ?” Cổ Trạch Sâm để cho Lâm Tâm Nguyệt đứng ngay ngắn lại, quan tâm hỏi.

“Em không sao.”

Lương Tiểu Nhu nghe tiếng kinh hô của Lâm Tâm Nguyệt, xoay người thấy Cổ Trạch Sâm đang đỡ Lâm Tâm Nguyệt, lúc này cô mới biết mình đẩy nhầm người, có chút ngượng ngùng.

Cổ Trạch Sâm xác định Lâm Tâm Nguyệt không có việc gì, hơi chau mày nhìn Lương Tiểu Nhu đang luống cuống.

“Tiểu Nhu, sao cô lại đi một mình ở chỗ này?” Lâm Tâm Nguyệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí bế tắc.

"Không có gì, tôi mới cùng đông nghiệp ăn tiệc liên quan xong, nên đi dạo một chút cho tiêu cơm thôi.” Lương Tiểu Nhu cảm nhận được sự quan tâm Cổ Trạch Sâm dành cho Lâm Tâm Nguyệt, nhìn thấy hai người thân mật như vậy cô nhớ tới cuộc tình năm năm vừa chấm dứt của mình, khóe môi không khỏi cười khổ, cô cũng từng vui vẻ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình cô.

“Tiểu Nhu, có chuyện gì không vui có thể nói với tôi, đừng có đè nén ở trong lòng.” Lâm Tâm Nguyệt đi tới kéo cánh tay của Lương Tiểu Nhu, nụ cười khổ này không thích hợp với cô ấy.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog